
Họ nghĩ về những gì đã qua.
Và những gì chưa tới.
Họ gọi đó là sống.
Nhưng họ không có mặt ở đây.
Không thực sự.
Họ đợi.
Cho đến khi mọi thứ yên.
Cho đến khi sẵn sàng.
Cho đến khi lòng thôi dậy sóng.
Nhưng chẳng có gì đến cả.
Chỉ có lúc này.
Im lặng.
Trơ trọi.
Có thật.
Và họ bỏ lỡ nó.
Như thể chính cuộc đời
chưa từng thuộc về họ.

Bài viết thuộc bản quyền của Anh Duy Đọc Xong Chưa? Mọi hình thức sao chép, trích dẫn lại mà không ghi nguồn đều là vi phạm tác quyền