Gần đây, mạng xã hội lại rúng động bởi hàng loạt vụ việc: người nổi tiếng sử dụng danh tiếng để quảng cáo sữa giả, thực phẩm chức năng kém chất lượng, hoặc thậm chí tung hô những sản phẩm mà chính họ cũng chưa từng dùng qua một lần.

Không ít người bàng hoàng.
Sự“nổi tiếng” là một món quà – nhưng là món quà dễ vỡ. Nó có thể nâng bạn lên cao bằng ánh đèn, bằng tràng vỗ tay, bằng lượng follow chóng mặt… nhưng cũng có thể nhấn chìm bạn chỉ bằng một cú click “share” kèm dòng chữ: “Lừa đảo.”
Càng cao, càng dễ rơi.
Càng đông người nhìn, càng ít cơ hội được sai.
Tôi không viết những dòng này để phán xét ai.
Gần đây, nhờ làm việc liên quan đến nội dung số, tôi có cơ hội được lên sóng một vài kênh báo truyền thông, được gọi là “người truyền cảm hứng về văn hóa đọc.” Tôi biết ơn vì điều đó – nhưng đồng thời cũng thấy… lo.
Vì tôi hiểu: tiếng tăm là món quà có móc câu. Bạn cầm lấy. Và nó cột vào tên bạn. Nếu bạn không giữ nó bằng sự chính trực. Nó sẽ kéo bạn xuống. Không cần ai đẩy.
Sẽ đến lúc bạn phải đứng một mình.
Không có hoan hô. Không có ánh đèn rọi.
Chỉ còn lại tiếng vang của chính mình.

Cuối cùng, khi nhạc dừng và rèm sân khấu kéo lại, xin nhớ: điều quan trọng không phải là được nhiều người biết đến, mà là được nhớ đến vì điều gì.